Mong được như ý
là khổ đau

Chấp nhận không như ý là hạnh phúc

Tu để làm gì? Có phải là để đạt được bình an mãi mãi, không bao giờ thay đổi? Có phải là để chạm tới hỷ lạc tuyệt đối, không còn bóng dáng của khổ đau? Hay là để có được tất cả những điều ta mong muốn, để cuộc đời diễn ra đúng như ý ta?

Thật ra, chính ý muốn "được" ấy là gốc rễ của mọi khổ đau. Khi ta muốn bình an, ta sợ xáo trộn. Khi ta muốn hỷ lạc, ta ghét bỏ khổ đau. Khi ta muốn mọi thứ như ý, ta chống đối những điều trái ý. Nhưng đời sống là dòng chảy bất tận của thay đổi, của thuận ý và nghịch ý. Cố gắng biến mọi thứ theo ý mình chỉ khiến ta thêm khổ sở, bởi ta đang đi ngược lại bản chất tự nhiên của vạn vật. Mong được như ý là khổ đau, chính sự đeo đuổi này khiến ta không thể đạt được hạnh phúc thật sự.

Đức Phật từng dạy rằng, cốt lõi của hạnh phúc không nằm ở việc đạt được, mà ở việc buông bỏ. Hạnh phúc không phải là có được điều mình muốn, mà là chấp nhận mọi điều như chúng đang là. Khi ta thôi đòi hỏi đời sống phải diễn ra theo ý mình, một sự bình an sâu sắc sẽ tự khắc nảy sinh. Chấp nhận không như ý là hạnh phúc, chính trong sự chấp nhận đó, hạnh phúc thực sự mới tìm thấy.

Không được như ý chính là bài học lớn nhất của đời sống. Mỗi lần ta gặp nghịch cảnh, mỗi lần ý muốn không thành, đó là cơ hội để ta quay vào trong, nhìn sâu vào bản thân. Ta sẽ nhận ra rằng, hạnh phúc thực sự không phụ thuộc vào hoàn cảnh bên ngoài, mà nằm ở sự tự do bên trong – tự do khỏi mọi đòi hỏi, khỏi mọi kỳ vọng.

Hãy thử quán chiếu: nếu mọi thứ luôn như ý ta muốn, liệu ta có thực sự hạnh phúc? Hay ta sẽ càng ngày càng đòi hỏi nhiều hơn, luôn cảm thấy không đủ? Được như ý đôi khi lại là một cái bẫy, khiến ta phụ thuộc vào điều kiện bên ngoài để tìm kiếm niềm vui. Nhưng khi ta học cách chấp nhận, học cách sống hòa điệu với những điều trái ý, ta sẽ thấy rằng chính những lúc không được như ý, ta mới thật sự trưởng thành, thật sự hiểu thế nào là an lạc.

Tu không phải để đạt được bất cứ điều gì. Tu là để buông bỏ, để thấu hiểu rằng, mọi điều đều đã trọn vẹn trong chính nó. Khi ta không còn tìm kiếm hạnh phúc ở bên ngoài, khi ta không còn đòi hỏi điều gì từ đời sống, chính lúc ấy, hạnh phúc thực sự mới xuất hiện – một hạnh phúc không điều kiện, không lý do.

Vì thế, không được như ý không phải là khổ đau, mà là ân phước. Chính trong những điều trái ý, ta học được cách yêu thương, cách nhẫn nại, cách buông xả. Và rồi, ta nhận ra rằng hạnh phúc thật sự chưa bao giờ nằm ở đâu xa, nó luôn ở đây, trong chính giây phút này, khi ta không còn mong cầu điều gì khác.